春风卷地,抛进来街头阵阵欢乐的声浪,病弱的诗人,却高堂端坐,静赏清明风光。<br />
帘外的夕阳渐渐西沉,看那微风中的杨柳,婀娜多姿,百般娇媚轻狂。
卷地风抛市井声,病夫危坐了清明。<br />
一帘晚日看收尽,杨柳微风百媚生。
juǎn dì fēng pāo shì jǐng shēng bìng fū wēi zuò liǎo qīng míng
yì lián wǎn rì kàn shōu jìn yáng liǔ wēi fēng bǎi mèi shēng
清明二绝·其二
0
0
陈与义《清明二绝·其二》
卷地风抛市井声,病夫危坐了清明。
一帘晚日看收尽,杨柳微风百媚生。